Alternative title

Những người bị lãng quên

View: 3960 - Lê Tạo    30/12/2017 04:12:54 pm
Những người bị lãng quên
Những người bị lãng quên

I.
Đêm qua tôi gặp họ 
Những người bị trói giật tay, thả trôi sông
Những người bị chôn chung dưới những căn hầm
Họ cùng nói 1 lời: Chúng tôi không gây tội ác
Nhưng bị gõ cửa, dẫn đi trong một tối Mậu Thân

Đêm kia tôi gặp họ
Những người lính hải quân
Họ đã ngã xuống ở vùng biển Hoàng Sa
Họ chỉ nói 1 lời: Một tác đất cũng phải giữ, dù biết sức địch, sức ta
Rồi họ đi, như mây trôi

Tuần rồi tôi gặp họ
Những thanh niên mười tám, đôi mươi
Họ ngã xuống trên đường đến Cổ Thành
Họ ngã xuống ở Bình Long, An Lộc, Tân Cảnh, Đắc Cơ …
Họ nói nhẹ nhàng, bình thản:
Trong chiến tranh, hòn đạn chẳng từ ai.

Tôi đã tôi gặp họ
Những bộ xương còn nơi đáy biển 
Họ không nói nhiều
Chỉ tiếc là chưa được 1 ngày hít thở nhịp đập tự do 
Sau bao tháng năm phố phường nhuộm đỏ

Tháng rồi tôi gặp họ
Những nấm mồ vô danh ở những cánh rừng già Cam-bốt
Họ chỉ tiếc: quãng đường dài quá mà xác thân chẳng đủ sức đi xa
Họ nằm lại, để đoàn người tiếp tục

Năm trước tôi gặp họ
Những vị tướng tuẫn tiết hôm xưa
Họ chỉ nói: Làm tướng không giữ được thành thì xá gì thân xác
Họ về với đất
Họ về với Mẹ Cha

Tôi gặp họ nhiều lần
Lần nào cũng vậy
Ngắn thôi, nhưng đủ hiểu nhau.
Họ không được nhắc đến trong sách sử của “Bên Thắng Cuộc”
Nhưng họ nằm trong tim của những người Việt tự do
Có danh như những vị tướng
Hay vô danh của những thường dân
Họ có 1 điểm chung
Yêu vô cùng gia tài của Mẹ.

II.
Hôm qua tôi gặp họ
Họ đứng trên bục cao ở Hà Nội, ở Sài Gòn
Họ về từ Châu Âu, châu Úc …
Họ được vinh danh Việt Kiều yêu nước
Họ đón nhận những vòng hoa
Họ hân hoan trước những tràng pháo tay dài
Họ bay bỗng bởi vị ngọt: đem chất xám về xây dựng quê hương.
Họ mơ giấc mơ: rồi đây được nhân dân tạc tượng.

Hôm kia tôi gặp họ
Những người vì lợi danh, đã tôn vinh những kẻ xua rượt mình
Họ về từ Canada, từ Mỹ
Tôi thấy họ nâng ly cùng kẻ thù cũ
Họ ký những văn kiện thương mại ở vũ trường, trên bàn nhậu
Họ thỏa thuận với nhau, bên những cô gái thiếu vải che thân 
Họ ôm nhau thấm thiết, cười nói liên miên
Họ có chung một điểm: Tiền
Họ sẵn sàng bước lên những xác người đã ngã.

Mỗi đêm tôi gặp họ
Áo xanh, áo vàng và một rừng cờ đỏ
Họ cầm loa hát vang bài ca máu
Họ cầm dùi cui đi lấy đất của nông dân
Họ cầm băng rôn
Họ cầm khẩu hiệu đi khắp phố phường
Họ ngậm tiền, phun máu
Họ thở ra những mùi tanh tưởi
Bụng dạ họ không chỉ toàn sán lãi
Mà chứa những Bô xít Nhân Cơ, Đắc Nông
Những bí mật Thành Đô, những mật ước bán đứt biển Đông
Những âm mưu Hán hóa một Việt Nam yêu dấu
Miễn sao bụng chứa đầy những Vinashin, những mỏ dầu ngoài khơi đất nước
Miễn sao tủ riêng từng đống đô la xanh

….

Tôi nghe họ phát biểu những tràng dài
Tôi nghe họ nói những điều giả dối
Trơ trẽn như những tấm băng rôn đỏ chói
Tôi thấy những cái bắt tay thơm mùi cơ hội
Cơ hội nhập thuốc giả
Cơ hội nhập rác điện tử
Cơ hội giết những dòng sông 
Cơ hội giết biển xanh 
Cơ hội đầu độc đồng bào mình….
Và cơ hội cuối cùng là biến dân tộc hơn 4000 năm thành một đàn cừu đi vào miệng sói.
Họ cố lê bước
Họ giẫm lên nhau, tranh một chỗ ngồi trên khoan tàu cuối
Mong đi vào lịch sử mai sau
Họ có biết đâu
Trên chuyến tàu chót, họ là những người bị lãng quên thực sự.

Không! Người đời cũng nhớ họ đôi lần
Nhớ họ đã viết nên những trang gia phả đầy máu đỏ
Nhớ họ đẩy dân tộc này vào chỗ lệ thuộc ngoại bang.

Lịch sử, rồi sẽ sang trang
Thời gian sẽ làm nhân chứng

Bài liên quan

add
close

Kết nối cùng chúng tôi

Ghi danh nhận tin